Đùng một cái tự nhiên “giải phóng” !
Nhà của mình nó mượn để “dưỡng binh”
Thằng chỉ huy sao ăn nói linh tinh
Miệng quát tháo giọng gì sao lạ quá !
“Địt mẹ chúng mày !”, “Mấy thằng bố láo !”
Tôi rùng mình không biết chuyện là sao ?
Nó đến nói: “Mở chum cho vay gạo !”
Ngoại tôi run người chỉ chỗ lấy gạo ra
Vậy là hết một lu trong nỗi xót xa
Nó mượn gạo nhưng sẽ không bao giờ trả
Nó hăm dọa:” Đây là gia đình ngụy
Phải biết điều để được xét khoan hồng”
Cả nhà run sợ …
Rồi từng người phải tạm biệt đi xa …
Đói, lạnh, cô đơn len lỏi đến từng nhà
Cuộc sống an bình bỗng trở thành địa ngục
Kinh tế mới, trại tù, bổ túc, …
Đày đọa con người trong ráo hoảnh, xác xơ
Nhìn mặt ai sao cũng thấy khờ khờ
“Giải phóng” đến sao đời đầy nước mắt ???
—
Vải tám, chỉ thô, đèn dầu heo hắt
Củ nần, củ mì đau thắt ruột gan
Nuốt mì sợi, bo bo sao lệ nhỏ hai hàng
Ăn để sống cho qua ngày đoạn tháng
Tương lai mịt mù, dân tình hoảng loạn
Trốn chạy cuộc đời, trốn chạy tình thâm
Hàng xóm thân quen nay bỗng xa dần
Họ không muốn kết thân người “dưới ngựa”
Ông, cậu, dượng đi “tù cải tạo”
Bà Ngoại một mình dẫn dắt cháu con
Hai đứa đi xa, năm đứa chung nhà !
Cháu sáu đứa Ngoại lo không than vãn !
Kinh tế mới, đổi tiền, đánh tư sản
Nhà máy tháo ra, dân sống cơ hàn !
Tem, phiếu khắp nơi, gom / dời Hợp tác xã
Vải đủ màu, ba tấc hai phân
Người bình thường bỗng hóa thành “lân”
Đầu hớt trụi, áo đủ màu, đủ sắc
Quần ống loe, đi ra thì bị bắt
Xã hội dị hình, bán mất hết lòng nhân
Đùng một cái tự nhiên “giải phóng”
Mất đất, nhà, kinh tế mới toàn dân
—
12 tuổi 5 giờ tôi bật dậy
Xách 2 cái bình đi bộ để nhận dầu
Đứng xếp hàng sao thấy cũng lâu lâu
Mà không thấy “cán bộ dầu” phân phối
Trưa nắng gắt, đói lòng, chân đất
Không dám rời hàng sợ mất chỗ, mất dầu
Đùng một cái “cán bộ dầu” báo nghỉ
Ăn cơm trưa, thằng nhỏ đứng xếp hàng
Trưa nắng gắt, đói lòng, chân đất
Không dám rời hàng sợ mất chỗ, mất dầu
Hỡi ôi !
Cái thời tem phiếu lên ngôi
Thằng ngu làm xếp, thằng bồi làm quan !
Đùng một cái tự nhiên “giải phóng”
Ai tuổi con gì cũng biến thành “trâu”
—
Mẹ, dì tôi to to, nhỏ nhỏ:
“Cắt hết móng tay chân vì VC không ưa !”
Nó sẽ lấy kìm răng rút sạch
Để móng tay dài là “văn hóa ngoại bang”
Rồi đốt sách, tàn dư chế độ
Bỏ sách vào hòm châm lửa đốt, rên la
Bắt hết những ai là lính cộng hòa
“Đi cải tạo” nơi rừng thiêng nước độc
Rồi kinh tế mới, nhường nhà cho cán bộ
Bác sĩ, kỹ sư phải cầm cuốc, chăn bò
Đùng một cái tự nhiên “giải phóng”
Máu da vàng bỗng đổ thành sông
—
Hết cải tạo Ngoại tôi về … làm rẫy
Dẫn hết cháu con đi khai phá rừng hoang
Đen đũi, lơ ngơ trong cái đói hoang tàn
Lầm lầm lũi lũi trong hai hàng lệ đổ
Làm ra được lúa lòng đầy mừng rỡ
Chuyến này mang về thoát đói cháu con
Nhưng …
Lệnh trên ban: “Lúa đâu, để đó
Không được chuyển đi, để cách mạng mua”
Giá như cho, rồi cách mạng tịch thu
Đời Ngoại đói, cháu con lại đói !
Xin, lạy lục chở về vài giạ lúa
Xin giáp làng, cách mạng mới cho chà
Đời khốn nạn ! Cái ăn cũng kiểm duyệt
“Giải phóng” về, ăn cũng mất tự do ?
Đùng một cái tự nhiên “giải phóng”
Giấy năm trăm đổi lấy một đồng ???
—
Ngoại thay Út ra đi làm thủy lợi
Tấm thân già đi nấu nước, dời cơm
Mắt lờ mờ lo phục dịch cộng nô
Bởi lớn tuổi không ra đào kênh được
Tôi đến thăm thấy Ngoại … mắt lệ mờ …
Đời oanh liệt bây giờ đành nhịn nhục
Đùng một cái tự nhiên “giải phóng”
Kẻ vàng da đày đọa kẻ da vàng
(còn tiếp)
-YẾN NAM THIÊN-