Lenin’s Influence on Ho Chi Minh.
Was Ho Chi Minh first and foremost a simple Vietnamese nationalist who used communism as a convienient tool? Or did his commitment to Marxism-Leninism run much deeper? ( Hawkins III)
Hồ Chí Minh trước tiên có phải là người quốc gia, ông đã dùng lý thuyết cộng sản như là một phương tiện? Hay ông đã tự uỷ nhiệm chủ nghĩa Mac Le một cách rất sâu đậm?
Trên là tựa một bài viết của A.W.R. Hawkins III trong cuốn Vietnam (magazine). Để đưa ra kết luận cho tiền đề trên, tác giả cũng là giáo sư tại trường đại học Texas Tech University in Lubbock, sau thời gian truy cứu từ những tài liệu, trong đoạn kết ông đưa ra Hồ Chí Minh là người đã rất say sưa chủ thuyết Mac Le, không có gì nói về quốc gia dân tộc Việt Nam cả.
Việc cướp chính quyền, ngày 19/8/1945, là cái đà để Hồ thực hiện chế độ độc tài toàn trị trên miền Bắc theo đường lối Lenin chỉ dạy. Những gì Lenin nói hầu như Hồ Chí Minh bắt chước nguyên vẹn, không có tư tưởng hay điều gì mới phát xuất từ chính nơi Hồ. Hawkins đưa ra dẫn chứng (hình trên), hình chụp, hai cuốn sách: sách của V. I. Lenin tựa “What is To Be Done”, 1902; sách của Hồ Chí Minh có tựa “Sửa Đổi Lối Làm Việc“, 1954. Trong sách của Hồ Chí Minh, những ý tưởng lề lối cách thức hoàn toàn từ cuốn của Lenin. Thay vì dịch nguyên văn ra tiếng Việt, nhưng không, Hồ Chí Minh thích làm chuyện “nhái lại” của người khác, nhưng làm ra vẻ mình cũng có tư tưởng và biết nhận thấy của người khác là hay.
Trang 26, cuốn Vietnam, tháng 08, 2006, nguyên văn:
“The Japanese were dealt a crushing blow that year by the United States’ use of two atomic bombs, one on August 6 and the second on August 9. Japan’s resolve to hold onto Vietnam was weakened, while simultaneously the Vietamese were emboldened to demand that Japan relinquish its grip on their nation. The Japanese units that did not capitulate were to be annihilated. On August 16 the Natìonal People’s Congress convened, and the “frail, wan, elderly” man, significantly weakened by a recent illness and dressed in “faded indigo clothing,” was recognized as the leader of the Vietnamse people.
Two weeks later, on September 2, Ho declared his nation’s independence with words drawn from the America’s Declaration of Independence: “All men are created equal. They are endowed by their Creator with certain inalienable rights; among these are Life, Liberty, and the pursuit of Happiness” other words were drawn from the Declaration of the French Revolution:” All men are born free and with equal rights, and must always remain free and have equal rights; and still others from the Leninist language of “Democratic Republic,” which is what Ho declared Vietnam to be.
More than three decades after Ho Chi Minh’s death in 1969, his legacy is seen in varied ways. For some, he personified anti-imperialism, in that he stood up to the bullies of the West and was a hero of the people. For others, he defended and propelled the movement of progressivism throughout the world. For many Americans, he simply was the enemy leader who inspired Vietnam’s communist troops to keep fighting. Leninism was the common thread that bound these various aspects of his legacy together, for it was Lenin and his thoughts that guided Ho along the way.
As Ho himself wrote:” In Lenin’s life, he was our father, teacher, comrade, and adviser. In his death he is our guiding star that leads to social revolution. Lenin lives on in our deeds. He is immortal.”
Nhận xét về đoạn văn trích trên của giáo sư Hawkins, chúng ta thấy bộ mặt thật của Hồ Chí Minh, đúng hơn là bộ mặt phù phép, biến hình cải dạng đủ chiều đủ cỡ, nói sao cũng được, khi thì thế này khi thì thế khác. Nói tất cả cho quốc gia dân tộc, một mặt lại là tên tay sai vô cùng đắc lực của quốc tế cộng sản, ca ngợi Mac Le… Chủ nghĩa cộng sản là đối nghịch lại tư bản, hay nói đúng hơn kẻ thù của cộng sản mà cộng sản muốn tiêu diệt không ai khác hơn là khối tự do đứng đầu bởi Hoa Kỳ.
Sau khi cướp chính quyền (Hồ chụp cơ hội Nhật bị 2 quả bom nguyên tử nên đầu hàng), ngày 2 tháng 9, 1945, trong “Tuyên Ngôn Độc Lập,” Hồ Chí Minh lại dùng ngay những câu trong Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ, trong Tuyên Ngôn của Cách Mạng Pháp, và một số ngôn ngữ của Lenin về “Dân Chủ Cộng Hòa.” Ngay trong lúc này đã thấy sự nô lệ vô bờ bến của Hồ thay vì “độc lập” không dựa vào ai. Nếu cho rằng Hồ là một người tài giỏi, một anh hùng dân tộc, sao chỉ có một bài diễn văn viết cũng không được, phải “ăn cắp” (Hawkins dùng chữ “drawn = lấy ra từ) của Hoa Kỳ và Pháp. Tại sao Hồ Chí Minh khi theo cộng sản đã lên án khối tư bản, khối tự do là xấu, là cướp bóc sức lao động của người khác, mà ngay ngày quan trọng nhất, ngày nói lên quan điểm, mục đích chủ trương của mình, ngày đặt đường lối cho đất nước dân tộc lại lấy ngay cái cốt lũy của nước kẻ thù làm căn bản?
Nói tóm lại, Hồ Chí Minh, theo chủ trương của cộng sản, lúc nào, hoàn cảnh nào cũng phải biết lèo lái con thuyền vận mạng của Đảng Cộng Sản. Tất cả việc làm đều nhằm mục đích phục vụ Đảng. Hồ phải nhượng bộ Hoa Kỳ lúc đó để Hoa Kỳ nhìn nhận. Nga và Tàu chưa lộ hẳn bộ mặt cộng sản một cách công khai. Sau thế chiến thứ 2, chỉ còn Mỹ được xem như thắng thế trên chính trị và kinh tế. Còn ai ngoài Hoa Kỳ để Hồ Chí Minh dựa vào? (Who else? Who else Ho was asking for help except the US, nói theo lời đại uý Grelecki, thuộc nhóm tình báo OSS của ông Archimedes Patti).
Hồ Chí Minh xanh vỏ đỏ lòng là vậy. Hồ “đu giây”- đang là một đảng viên quốc tế cộng sản đắc lực, nhưng lại mong phe thù địch công nhận “chính phủ.” Chủ trương của Hồ là làm tất cả những gì có thể làm miễn sao thực hiện được mục đích dù phương tiện đó có tàn bạo có dã man đến mấy cũng được. Phải giả nhân giả nghĩa, phải chiêu dụ lòng người, phải nói láo, hay rõ hơn hết phải là một đại kịch sĩ! Bởi do chính sách tuyên truyền, bưng bít, tự biên tự diễn, tự mình viết tiểu sử mình, tự mình đánh bóng mình, tự mình khen ngợi mình mà những cây viết người ngoại quốc cũng trở thành “nạn nhân”. Họ cũng phải truy cứu từ các sách của phe cộng sản. Nhưng may mắn cũng còn một số tài liệu trung thực từ các thành phần khác mà ngày nay bộ mặt thật của Hồ Chí Minh mới lộ diện rõ ràng hơn, dù ông chỉ còn là cái xác khô đang được trưng bày để làm bùa cho Đảng.
Để kết thúc bài viết, một cách không nghi ngờ, một bằng chứng hùng hồn khi nói về não trạng và tâm huyết của Hồ Chí Minh, không gì hơn là lấy ngay chính lời của Hồ. Giáo sư Hawkins trích ra lời của Hồ: “Trong đời sống hiện thực của Lenin, ông là người cha, là bậc thầy, là bạn đồng hành, và là một người cố vấn. Trong cõi chết, Lenin là ánh sáng soi đường để dẫn tới cuộc cách mạng xã hội. Lenin hiện diện trong tất cả việc làm, hành vi của chúng ta. Ông là bất tử!”
Lenin và chủ thuyết cộng sản đệ tam quốc tế không có một liên hệ gì với truyền thống dân tộc Việt Nam, từ văn hoá, chính trị cho tới mọi khía cạnh khác cho đến khi Hồ mang về Việt Nam một hình ảnh Tây Phương lông lá và một chủ thuyết không tưởng rồi ép bắt dân tôn sùng.Chiêu bài nói rằng Hồ Chí Minh là người quốc gia (nationalist) đã bị vạch trần. Hãy nhìn tấm ảnh tượng trưng bên cạnh bài viết của ông Hawkins: đôi mắt Hồ Chí Minh trên gương mặt Lenin. Tác giả có ngụ ý gì? Người đọc chắc hẳn đã hiểu rõ!
Bút Sử